Monday, February 17, 2014

HẸN ĂN KHUYA

Ai đó trong đời cũng từng có lúc nằm lăn lóc trên giường nhắn tin qua lại rồi cười há há ủa quên tủm tin. Có tám ngàn tám trăm tám mươi tám thứ để nhắn tin cho nhau. Ví dụ như là hẹn ăn khuya, nếu lúc đó đã khuya.

1h38’. Đã qua một ngày mới.
 
“ANH NGU CHUA?” – Cô nhắn.
 
Dĩ nhiên cô hỏi anh ngủ chưa, chớ cô tế nhị, không thể nào vạch trần bản chất của anh như một số bạn nghĩ. Anh bỏ cuốn sách đang đọc dở xuống, anh chẳng thể nào ngủ được. Anh trả lời cô “Chua, anh van thuc. Anh khong ngu duoc.”
 
“TAI SAO?”
 
“Chang tai sao het. Tu nhien khong ngu duoc thoi. Con em?”.
 
“EM KHONG MUON NGU MOT MINH”.
 

 
Anh đọc tin nhắn mà thở dài. Chẳng ai muốn ngủ một mình. Anh cũng không muốn ngủ một mình. Chẳng phải càng lớn lên, càng già đi, càng có tuổi, người ta lại càng muốn mình nhỏ lại, muốn mình như những đứa trẻ. Mà những đứa trẻ, có khi nào phải ngủ một mình đâu.
 
“Em doi khong? Anh doi qua!”
 
“EM CUNG DOI.”
 
Nếu bây giờ là 11h khuya, anh sẽ gọi cho cô và hỏi em muốn ăn gì, anh đưa em đi ăn. Hoặc lãng mạn hơn một chút, anh sẽ chạy ra ngoài mua cho cô một tô hủ tíu mì xá xíu thêm hoành thánh và bò viên. Buổi tối, ăn thứ này thiệt là ngon muốn chết. Thế nào cô nhìn anh cũng sẽ cảm động phát khóc, đỡ bịch hủ tíu mì xá xíu thêm hoành thánh và bò viên trên tay anh, rồi ôm chầm lấy anh thổn thức anh ơi anh dễ thương như tró í, em thích lắm.
 
Nhưng bây giờ đã 2h sáng. Người ta không thể hẹn nhau đi ăn khuya lúc 2h sáng nếu như đang ở này và nơi nọ.
 
Anh lẳng lặng với tay mở bài I Want To Hold Your Hand của Glee Cast, rồi nghe. Chỉ nghe vậy thôi chớ không nhắn em ơi em à anh muốn nắm tay em muốn chết. Dù rằng, nắm tay cô anh cũng không thể nào hết đói. Nhưng bụng thì sôi mà bàn tay thì ấm, cũng đỡ.
 
Anh chỉ nghĩ vậy chớ không nhắn nói với cô điều đó. Anh sợ mình vô duyên.
 
Sợ mình vô duyên là một thứ bệnh. Thành thử anh cố làm cho mình không vô duyên bằng một tin nhắn rất vô duyên “Sao em nhan chu to qua dzay?”
 
“CHU EM TO DE CHO EM DE DOC HON”, cô trả lời.
 
“Sao em giong ba quai cua co be mac quan chip do qua dzay?”
 
“GIONG AI CO?”
 
Anh thở dài, nhiều khi nhắn tin không dấu thật là mệt mỏi. Vậy là, anh đành gọi cho cô. Mobifone gọi Mobifone, miễn phí từ phút thứ 2 đến phút thứ 10. Giọng anh đều đều và ấm áp.
 
Cô gái của anh, anh nói sao em giống bà quại,… Không, không phải bà quại anh. Đó là nhân vật trong truyện cổ tích đó mà. Để anh kể em nghe. Đó là câu chuyện về một cô bé. Cô bé mặc quần chíp đỏ…
 
Ngày xửa ngày xưa, xưa thiệt là xưa. Hôm đó là một ngày đẹp. Hôm đó anh có hẹn với bé mặc quần chíp đỏ…
 


Phan Hải - Xanh Magazine

No comments:

Post a Comment